Subscribe

RSS Feed (xml)

Powered By

Skin Design:
Free Blogger Skins

Powered by Blogger

Nov 22, 2007

1.000 con hạc giấy (Truyện hay)


Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...


Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.



Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người. Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát.


Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.

Nov 4, 2007

A time for us (4)

Một thời đã qua đi
không bao giờ trở lại
Chỉ còn những giấc mơ
giữa đêm khuya giằng xé.


Ánh sao đêm lấp lánh
không xua nổi đêm dài
Biết ngày mai trời sáng
có trở lại đêm khuya?


Người xa rồi xa mãi
vương lại những nỗi buồn
Vết thời gian nặng trĩu
Xin hãy vội bước qua.

A time for us (3)


VỊ VUA VÀ BỐN BÀ VỢ


Ngày xửa ngày xưa có một vị vua giàu có trị vì một vương quốc hùng mạnh. Ông có đến 4 bà vợ, bà nào cũng xinh đẹp. Nhà vua yêu bà vợ thứ tư nhất và luôn chiều theo mọi sở thích của bà, không bao giờ từ chối.

Kế đến là người vợ thứ ba, nhà vua lúc nào cũng sợ mất bà, đi đâu cũng muốn đưa bà đi theo.
Bà vợ thứ hai là chỗ dựa tinh thần cho nhà vua, bà rất tử tế, dịu dàng và kiên nhẫn. MỖi khi nhà vua gặp chuyện khó khăn, ông thường tâm sự với bà và thường nhận được những lời khuyên quí giá.

Người vợ thứ nhất của nhà vua là trung thành nhất, giúp cho nhà vua trị vì và làm cho đất nước ngày càng giàu có nhưng nhà vua lại không dành nhiều tình cảm cho bà. Nhà vua luôn nghĩ rằng bà có thể tự chăm sóc lấy mình và ít để ý đến bà.

Không may một ngày nọ nhà vua lâm bệnh và biết rằng mình không còn sống được bao lâu nữa. Ông nghĩ :"Ta có đến 4 bà vợ nhưng khi ra đi e rằng lại hoàn toàn cô đơn ". Nghĩ vậy nhà vua gọi người vợ thứ tư đến và nói: "Ta yêu thương nàng nhất, luôn dành mọi thứ tốt đẹp cho nàng. Giờ đây ta sắp chết, nàng có theo ta để ta khỏi cô đơn ko?"

Nhà vua nhận được câu trả lời: "Bệ hạ rất tốt với thiếp nhưng yêu cầu đó khó quá, thiếp không thể làm được!".

A time for us (2)


XIN LỖI, ANH YÊU EM


Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi
Cuồng dại như cánh chim bay ngược chiều gió thổi
Giọt nước mắt em ngày nao rơi nóng hổi
Chỉ khiến lòng anh thêm cháy khát tự do.


Anh xin lỗi vì những điều nhận và cho
Anh chẳng bao giờ nghĩ về em trước nhất
Chỉ khi nào lo sợ em đi mất
Anh lại dịu dàng lời nói ngọt đầu môi.


Anh xin lỗi vì những khoảng cách xa xôi
Của mỗi lần ghé thăm kéo dài từ tuần sang tháng
Anh xin lỗi vì những lúc anh lơ đãng
Nhớ tới một người khi đang nắm tay em.


Anh xin lỗi vì những phút dịu êm
Được ở bên em mà anh không trân trọng
Trái tim yêu ngày xưa từng cháy bỏng
Nguội lạnh dần theo những chuyến đi xa.


Để một ngày khi năm tháng trôi qua
Anh giật mình nỗi nhớ em da diết
Đến bây giờ anh mới hiểu, anh mới hay, anh mới biết
Em chính là bờ bến của đời anh.


Chỉ còn lại những điều rất mong manh
Anh sẽ đợi, sẽ chờ tới khi em tha thứ
Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ
Thêm một lần, cháy bỏng để yêu em.

(Sưu tầm)



NHỮNG NGÀY MƯA NGÂU

Ở phương ấy có hai mùa thương nhớ
Nắng và mưa thay nhau chiếm đất trời
Còn nơi đây tới bốn mùa thay áo
Tha hồ ngắm trời đất tương giao .

Đang độ này những ngày ngâu tháng bảy
Đêm lại về rả rích tiếng mưa rơi
Từng giọt trĩu cho lòng anh thêm nặng
Kể em nghe miên man chuyện tình buồn .

Ngày xưa lắm đôi trai gái yêu nhau
Trót nguyện thề trăm năm trọn kiếp
Nhưng trớ trêu, phận - duyên không cùng gặp
Cặp đôi lìa mang lời hứa phôi pha .

Họ xa nhau nhưng mãi là một nửa
Chờ nửa kia đến mòn mỏi hao gầy
Đem thương nhớ gửi vào nước mắt
Trao cho nhau mỗi tháng bảy....mưa về.

(HQ)

VẪN ƯỚC
Biết là khổ nhưng vẫn mãi đam mê
Biết vô vọng vẫn cồn cào mong ước
Biết điều đấy muôn đời đâu có được
Nhưng vẫn mơ, mơ mãi khôn cùng.

Như đứa trẻ níu áo mẹ đòi trăng
Tôi muốn có em, tôi trở thành thằng ngốc
Cuộc đời ơi, giấc mơ và sự thực
Có lẽ nào mãi mãi cách xa nhau.

Ở lầu cao em chẳng biết được đâu
Bên góc nhỏ của căn phòng bé nhỏ
Có một người đang cồn cào thổn thức
Đếm thời gian bằng những tiếng gọi em.

Tôi tự trách tôi khờ khạo vô duyên
Mang tình yêu tặng người không cần đến
Để lòng tôi vẫn cồn cào sóng biển
Tôi mỏi mòn trong mơ ước khát khao.

Đời ta thật, tôi không hiểu tại sao
Người ta thích những gập ghềnh trắc trở
Để chuốc lấy hoang tàn đổ vỡ
Chân tay sưng, tím mặt, bươu đầu....

Điều tôi mơ dẫu chẳng có được đâu
Nhưng em ạ, suốt đời tôi vẫn ước !

(Sưu tầm)

Ừ THÔI
Anh trả em về với ngày tháng xưa
Nơi không có những ưu phiền đã làm em mỏi mệt
Nơi không có những ngày đông giá rét
Mặt trời trải nắng lối em qua..

Anh trả em về với ngày tháng cách xa
Với những ước mơ chỉ riêng mình em biết
Với bình yên trong nụ cười nguyên vẹn
Nơi không có những nỗi buồn của anh
.......
Anh trở về với phố sắp bình minh
Nằm nghe mưa kể chuyện tình tan vỡ
Nghe gió về thì thầm bên giấc ngủ
Chuyện gã si tình còn cất giữ những giấc mơ

Anh trở về ngang qua lối mùa thu
Nghe lá rơi ngẩn ngơ trong tim vắng
Cổ tích về đâu,bỏ mặc chiều im lặng
Bỏ lại dòng sông trôi xao xác bên đời...

(Sưu tầm)

NƯỚC MẮT CỦA ANH
Ai bảo anh đang khóc?
Bụi vào làm mắt cay
Đừng nói lời chia tay
Khi ta vừa gặp mặt



Sóng biển nghiêng bờ cát
Con thuyền em chênh vênh
Nhưng tình chẳng chông chênh
Để dễ dàng đổ vỡ


Đừng nói điều dang dở
Lúc trăng chửa kịp tròn
Đừng để vành môi run
Như nói lời vĩnh biệt!
(ST)



MỘT NGÀY NÀO EM ĐẾN

Em vừa ước, rồi lại không ước nữa
Ôi vì đâu, nỗi sợ cứ ập òa?
Trong thơ em thấp thoáng nỗi xót xa
Anh muốn biết ai làm em buồn thế.

Trên đường đời bước chân em nhè nhẹ

Mảnh thủy tinh lỡ xước có hề chi
Ngoài khơi xa tiếng sóng vẫn thầm thì
Đời vẫn đẹp mênh mang tình của bến.

Một ngày nào, anh xin mời em đến

Ngôi nhà anh trên đỉnh sóng thời gian
Mình sẽ bên nhau cho băng tuyết dần tan
Và nồng ấm đắm say cùng trời biển.
(ST)





HẠNH PHÚC

Anh hạnh phúc mỗi sáng mai thức dậy
Được ngắm em thánh thiện, trắng ngần
Được mân mê từng sợi tóc ngón chân
Hôn đôi mắt sau làn mi đang khép

Em với anh hơn ngàn lần xinh đẹp
Tình yêu em – báu vật của đời anh
Tâm hồn em là dòng suối trong lành
Anh ngụp lặn cho hồn anh trẻ lại

Em bên anh là nồng nàn êm ái
Là dịu dàng da diết một vòng tay
Em của anh! Yêu dấu nhường này
Anh muốn giữ cho riêng mình mãi mãi!


(st)



Ngậm ngùi

Nắng chia nửa bãi chiều rồi…
Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu.
Sợi buồn con nhện giăng mau;
Em ơi! hãy ngủ… anh hầu quạt đây.
Lòng anh mở với quạt này;
Trăm con chim mộng về bay đầu giường.
Ngủ đi em, mộng bình thường!
Ru em sẵn tiếng thuỳ dương mấy bờ…
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ…
- Hồn em đã chín mấy mùa thương đau?
Tay anh em hãy tựa đầu,
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi…





Xin cảm ơn em
Mai Hữu Phước

Bởi em ngày đó không yêu,

Nên tôi mới đứng trong chiều ngẩn ngơ
Đem lòng kết lại thành thơ
Để thương, để nhớ, để mơ một người.

Mắt đêm rụng giọt sao trời
Như là lệ ứa hồn tôi với tình.
Em tươi tắn nụ cười xinh,
Tôi buồn riêng với bóng hình lẻ loi.

Một ngày se sắt tim côi,
Em về xứ lạ bên người không quen.
Bao nhiêu hy vọng chưa nhen
Đã thành mây khói bay trên trời chiều.

Cảm ơn em đã không yêu,
Để thơ tôi với bao điều bâng khuâng.






Diêu bông cho em
Nguyễn Thị Thu Thủy

Anh đi mang ấm cho người

Mà tim ta buốt bằng mười mùa đông

Bao giờ lúa mới trổ bông
Ta về tìm lại cánh đồng tình yêu

Cánh cò nhuộm trắng trời chiều
Anh còn đọc lại câu Kiều hôm xưa

Má hồng đi sớm về trưa
Mải thương cho kiếp chăn mưa màn trời

Giật mình một chiếc lá rơi
Ta về hong lại nửa đời rêu phong

Thôi người tình thắm duyên nồng
Ta về hái lá diêu bông tặng mình…



Bao giờ nói hết...
Hoàng Cầm

Dẫu anh biết diêu bông không thực

Sao diêu bông cứ thức hồn em
Cứ sao băng mãi đường đêm
Cứ trăng lên đậu cành mềm xuân quê
Cứ lơi áo cởi trưa hè
ngực trần vỗ yếm gọi về tuổi hoa
Cứ hương thiên lý đường xa
Cứ lưng chừng đợi ngọc ngà hồ ly
Cứ môi hôn yên chi chụm cánh
dẫn anh về chuốt mảnh chiếu gon
Hương nhu xoải tóc lưng tròn
cái đêm hôm ấy mắt mòn men tê

Diêu bông gọi mãi không về
Cứ ngồi canh một giấc mê mặn nồng
Lá - em tuyệt sắc thành không
Tòa sen tỏa rọi bềnh bông kiếp người
Gọi đôi dế hát đôi hồi
Nhớ con bướm trắng dập vùi mà thương
Chuyện đời ư? - Vạn nẻo đường
Cứ lang thang mãi biết phương nào về
Ùn ùn phố phố xe xe
Cứ trông lốc bụi cứ nghe thét gào
Chợt nhìn hẻm hẹp xi xao
Ai vui đã cất cánh vào hư vô
Ai buồn mà hát líu lo
Chớm say ai tỉnh đúng giờ hóa thân

Diêu bông biệt chẳng cần em tiễn
Cứ chập chờn ẩn hiện tháng năm
Sao - em trằn trọc nỗi nằm
Một pho cẩm thạch ôm chằm trắng đêm
Xuân Hương gọi tên em mờ tỏ
Càng long đong phận nhỏ vành khuyên
Tầm cao thánh giá thánh hiền
Em dang tay đứng lâu bền đợi anh

Khổng phu tử muốn thành em bé
Thả diều bay Kinh Lễ Kinh Thư
Hoãn vần thơ nhé Nguyễn Du!
Nghe hồn rêu đá vọng phu ngút rừng

Diêu bông dẫu tận cùng chuyện kể
Cũng không bằng con trẻ nghêu ngao
Rằng... xưa... ai biết vì sao
Lá gì lại gọi thế nào...Diêu bông...!

A time for us (1)

Anh Có Hiểu ?
Có đôi khi em nghĩ giá chúng mình đừng thành đạt như thế, tình yêu của chúng mình sẽ khác hơn chăng? Một lần ăn tối về, anh chở em trên xe hơi, trời mưa nặng hạt, anh mải mê điện thoại với ai đó, còn em lơ đãng ngắm mưa qua cửa kính xe ... Trong làn mưa, em chợt thấy một đôi nam nữ, chàng trai rướn người trên xe đạp chở cô gái lên cầu ... Họ ướt sũng, nhưng em nhìn thấy nụ cười bừng sáng của cô gái khi cô áp gương mặt đẫm nước vào lưng chàng trai. Nụ cười của hạnh phúc bình dị, nó ngọt ngào làm sao. Hình như hai đứa mình chẳng khi nào cùng nhau đi dưới mưa thì phải? Hình như tình mối tình của mình thiếu cái lạnh của cơn mưa bất chợt giữa đường. Nên em chưa hề biết cái cảm giác ấm áp của vòng tay người con trai chở che và sưởi ấm cô gái trong cơn mưa thế nào. Em chỉ biết điều đó trên sách, rồi cảm nó trong phim ...

Có đôi khi em nghĩ dường như với hai đứa mình, bất cứ điều gì cũng được lập trình chu đáo, được lên lịch cẩn thận. Em thèm một cái gì đó bứt phá khỏi lối mòn thường ngày ... Đôi khi em nghĩ trái tim em sẽ rung lên như thế nào khi một ngày anh đến hẹn trễ, bàn tay lem luốc dầu mỡ vì sửa "con ngựa sắt" hư giữa đường, mặt anh nhễ nhại mồ hôi, tim anh đập loạn xạ vì nơm nớp sợ em bỏ về. Đã bao lần em áp mặt vào ngực anh, nhưng chỉ nghe những nhịp đập đều đều bình thản như chiếc đồng hồ không sai lấy một giây ...

Có đôi khi em nghĩ em sẽ choáng ngợp thế nào nếu hôm nào đó thay vì những email chỉn chu, không sai một dấu phết, được viết bằng thứ ngôn ngữ yêu chuẩn mực, em mở hòm thư nhà và ... có một lá thư của anh ! Lá thư được viết bằng nét chữ cua bò, đầy lỗi chính tả hỏi ngã, hơi bị nhàu vì anh cố mãi mới viết được ... Nhưng em cảm nhận được tình yêu của anh dạt dào trong đó, em có thể đặt nó vào đầu nằm, và cảm thấy anh như đang ở bên em, dịu dàng vuốt tóc em ...

Có đôi khi em thèm nhận một món quà không cài nơ cẩn thận, không giấy bọc sang trọng, không bưu thiếp thơm tho từ anh. Quà cho em, bao giờ cũng vậy, một bộ mỹ phẩm đắt tiền, cùng hãng, cùng loại, chỉ khác ngày sản xuất ... Chẳng bao giờ em kể với anh rằng có những món quà của anh, em chưa từng mở đến ... Em giữ nó trên bàn như một phép màu còn giữ kín, và thầm hy vọng nó sẽ là một cái gì đó thật khác những món quà đã được anh mặc định từ lâu ... Tại sao phải là những món quà đó hả anh? Em chỉ thích những thứ nhỏ thôi, nhưng là thứ thật sự em thích như một cái dây buộc tóc củ cà rốt chẳng hạn, rồi anh ngồi lóng ngóng, vụng về buộc tóc cho em...v...v...v...
(ST)





Lời xin lỗi



Tôi được ba mẹ cưng chiêu từ nhỏ, do vậy khi là sinh viên, bắt đầu cuộc đời ở ký túc xá đối với tôi thật không dễ chút nào.


Phòng tôi có đến tám người đến từ khắp mọi nơi nên việc sinh hoạt, ăn ở mỗi người mỗi khác nhau. Để thích nghi, tôi phải học ngủ đúng giờ để không làm phiền người khác, bỏ thói quen đánh máy vào ban đêm, ăn uống phải dẹp sạch ngay, quần áo không được để lâu… Nhưng dù cố gắng chú ý hết sức, những va chạm, xích mích nho nhỏ với những người trong phòng thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Nhỏ trưởng phòng vẫn hay nhắc nhở tôi, khi thì:


- Đừng để sách vở trên bàn nữa, nó là bàn của cả phòng chứ không phải bàn cá nhân.


Khi khác thì:


-Treo dù chỗ khác đi, trông bề bộn quá.


Vì nhỏ hay nhắc nên tôi đâm cáu cho rằng nhỏ chỉ giỏi xoi mói người khác và tôi luôn nghiêm mặt đáp lại:
- Tôi biết rồi, lần sau tôi không làm như thế nữa.


Thế là tôi và nhỏ ghét nhau.
Một ngày kia, tôi vừa bước vào phòng, trưởng phòng lôi bát và đĩa lúc sáng tôi ăn vứt vào sọt rác ngay trước mặt nhiều người:
- Lần sau đừng lấy đồ dùng của tôi nữa, ăn không rửa…
Tôi phân bua:
- Vì Nguyệt làm bồn rửa bị nghẹt mà tôi lại đến giờ học, nên…
- Vậy sao lại để dưới sào đồ phơi quần áo? Dơ bẩn!


Nhỏ gắt, tôi chỉ biết im lặng. Thế là mặc đêm mưa gió, tôi dầm mưa đi tìm khắp nơi mua đồ trả lại cho nhỏ. Vừa đi tôi vừa nghĩ cách xin lỗi nhưng càng suy nghĩ càng bế tắc. Chợt nhớ đến lời mẹ: “Khi con làm gì sai, con hãy nói xin lỗi và đừng bao giờ phạm lỗi nữa, đó là điều người khác cần”. Tôi không thích phải nói lời xin lỗi, đặc biệt là với nhỏ…


Đến cửa phòng, hít một hơi thật sâu tôi bước vào:
- Tôi thật sự xin lỗi, tôi vô ý quá, tôi mua đền nè, đừng giận tôi nữa nhé!
Nhỏ chưa hết ngạc nhiên, tôi nói tiếp:
- Lần sau tôi không làm thế nữa đâu, tôi hứa đấy.
Nhỏ ngượng ngùng:
- Không sao đâu, mình cư xử hơi quá, mình cũng xin lỗi nhé.


Cả hai cùng cười xòa. Tôi không cảm thấy ghét nhỏ nữa và hình như…nhỏ cũng vậy. Cảm ơn lời xin lỗi.


Lời xin lỗi tưởng dễ nói hóa ra thật khó nói, nhưng khi đã nói được, chuyện tưởng khó khăn rắc rối hóa ra thật dễ giải quyết. Bạn không tin ư? Hãy học cách xin lỗi khi bạn làm sai, bạn sẽ nhận thấy sự khác biệt trong cách cư xử khi bạn cố chấp không xin lỗi và khi bạn xin lỗi.
(Theo Mực Tím)



Không thể quay lại



Cô cảm thấy thật xấu hổ khi nhận ra mình đã sai. Giờ thì chẳng còn cơ hội nào cho cô để giải thích hay xin lỗi người đàn ông đó.


Một người phụ nữ trẻ đang ngồi đợi đến giờ bay trong phòng chờ ở một phi trường lớn. Vì cô biết mình sẽ phải đợi trong nhiều giờ nên quyết định mua một quyển sách để đọc cho qua thời gian. Cô cũng đã mua thêm một gói bánh quy. Cô ngồi lặng yên đọc sách trên một chiếc ghế bành trong phòng VIP của phi trường.


Kế bên chỗ chiếc ghế bành cô ngồi có một gói bánh quy và ngồi cạnh đó là một người đàn ông đang mở quyển tạp chí ra và bắt đầu đọc. Khi cô lấy một cái bánh, người đàn ông cũng lấy một cái. Cô tức tối lắm nhưng chẳng nói gì. Cô chỉ nghĩ “Hắn mới trơ tráo làm sao. Phải như mọi khi dám mình thụi cho hắn một quả lắm!”.


Mỗi khi cô ăn một miếng chiếc bánh, người đàn ông cũng ăn một cái. Cô tức điên lên nhưng vẫn không muốn gây chuyện cãi nhau. Khi chỉ còn lại một chiếc bánh, cô nghĩ “ Để xem xem tên trơ tráo này sẽ làm gì đây?” Và rồi người đàn ông cầm lên chiếc bánh quy cuối cùng, bẻ ra làm đôi và đưa cho cô một nửa. Ồ, như vậy là quá đáng lắm rồi. Lúc này cô đã vô cùng giận dữ.


Trong cơn điên tiết, cô vớ lấy quyển sách cùng đồ đạc rồi lao ra khỏi phòng chờ. Khi cô ngồi xuống ghế trên máy bay, cô lục tìm mắt kính trong túi xách tay và vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy gói bánh quy của mình vẫn còn nguyên.


Cô cảm thấy thật xấu hổ khi nhận ra mình đã sai. Cô đã quên mất gói bánh quy của mình vẫn còn để trong túi. Người đàn ông đó đã để cô ăn bánh cùng mà không hề tức giận hay khó chịu. Trong khi đó cô lại tỏ ra vô cùng giận dữ vì nghĩ rằng mình phải để người đàn ông đó ăn bánh của mình. Giờ thì chẳng còn cơ hội nào cho cô để giải thích hay xin lỗi người đàn ông đó.


Trong cuộc sống có 4 điều mà bạn không thể nào lấy lại được:
Một hòn đá... đã ném đi!
Một lời… đã nói ra!
Một cơ hội… đã mất đi!
Và thời gian… đã qua đi!


Hãy nhớ lấy bạn nhé!



Tình thương trong đôi mắt



Câu chuyện xảy ra cách đây nhiều năm vào một buổi tối trời giá lạnh tại miền Bắc Virginia. Bộ râu của ông lão đã đông cứng lại bởi sương giá trong khi chờ đợi để được đi nhờ qua con sông chảy xiết trước mặt. Sự chờ đợi dường như là vô tận. Cả người ông lão đã tê cứng và lạnh cóng vì những cơn gió bắc giá buốt.


Chợt ông lão nghe tiếng vó ngựa gõ từ xa vọng lại đều đặn, mỗi lúc một gần trên con đường đã đóng băng. Thoáng chút lo âu, ông đưa mắt nhìn những kỵ sĩ rạp người trên lưng ngựa đang rẽ qua khúc quanh. Ông thẫn thờ nhìn người kỵ sĩ thứ nhất lướt qua trước mắt mình. Người kỵ sĩ thứ hai lướt qua, và rồi lại thêm một người nữa. Khi đoàn kỵ sĩ lướt qua gần hết thì ông lão đã gần như là một bức tượng tuyết. Khi người cuối cùng đến gần, ông lão nhìn vào mắt anh ta và nói: "Anh có thể cho tôi đi nhờ qua con sông trước mặt được không? Dường như chẳng có một con đường nào mà một người đi bộ như tôi có thể qua được cả!"


Ghìm cương ngựa lại, người kỵ sĩ đáp: "Tất nhiên rồi. ông hãy lên đây!". Trông thấy ông lão đã gần như không thể nhấc nổi thân người gần như đông cứng của mình, anh bước xuống ngựa và giúp ông trèo lên yên. Rồi người kỵ sĩ không chỉ đưa ông qua sông, mà còn đưa đến tận nhà ông cách đó chỉ vài dặm đường.


Khi cả hai gần đến căn nhà nhỏ nhưng ấm cúng của ông lão, người kỵ sĩ tò mò hỏi: "Tôi thấy ông đã để rất nhiều kỵ sĩ khác đi qua mà không hỏi đi nhờ. Tôi thắc mắc không hiểu tại sao trong một đêm đông giá lạnh như thế này, ông lại chờ đợi đến người cuối cùng mới xin đi nhờ qua sông? Nếu tôi từ chối và để ông lại đó thì ông biết làm thế nào?"


Ông lão từ từ bước xuống ngựa, nhìn thẳng vào mắt chàng kỵ sĩ và trả lời: "Ta sống ở vùng này đã lâu, và ta nghĩ rằng ta cũng đã có thể hiểu được người khác chút nào đó". Ông lão nói tiếp: "Khi ta nhìn vào mắt những chàng kỵ sĩ khác, ta thấy họ không có chút quan tâm nào đến hoàn cảnh của ta cả. Thật vô ích khi đề nghị họ giúp đỡ. Nhưng khi nhìn vào mắt anh, ta thấy được sự tốt bụng và lòng nhân hậu hiển hiện rất rõ. Ngay lúc ấy ta biết rằng chính tâm hồn cao quý của anh mới có thể sẵn sàng giúp đỡ ta trong lúc khó khăn mà thôi."


Những lời nói chân tình của ông lão khiến người kỵ sĩ xúc động sâu sắc. "Tôi thật lòng cảm ơn vì những gì ông vừa nói", anh nói với ông lão. "Tôi mong là mình sẽ không bao giờ vì quá bận rộn với công việc đến nỗi từ chối giúp đỡ người khác trong lúc khó khăn bằng lòng nhân ái và trắc ẩn của mình."


Với những lời nói ấy, Thomas Jefferson quay ngựa đi và bắt đầu con đường đi đến Nhà Trắng của mình.


- Khuyết danhTheo The Sower's Seeds của Brian Cavanaugh


Chân giá trị và sự khiêm nhường là những viên đá nền cho lòng trắc ẩn.


- Theodore Isaac Rubin




Một hành động của lòng nhân ái



Trong suốt thời gian xảy ra nội chiến, Tổng thống Abraham Lincoln vẫn thường đến các bệnh viện để thăm hỏi và trò chuyện với những thương binh đang điều trị ở đó. Một lần, các bác sĩ dẫn Lincoln đến bên giường một người lính trẻ đang gần kề cái chết.


"Tôi có thể làm cho anh được điều gì ngay bây giờ không?" Tổng thống hỏi.


Người lính trẻ rõ ràng không nhận ra Lincoln. Anh cố thều thào: "Xin ông hãy giúp tôi viết một lá thư cho mẹ!"


Bút và giấy được mang tới, và vị Tổng thống bắt đầu nắn nót viết từng chữ mà người lính trẻ có thể đọc được bằng hơi sức yếu ớt còn lại của mình:


"Mẹ yêu quý! Con bị thương rất nặng trong khi đang thi hành nhiệm vụ. Con e rằng con không thể qua khỏi được. Nhưng mẹ ơi, mẹ đừng quá đau buồn vì con nhé. Xin hãy hôn em Mary và John giúp con. Xin ơn trên phù hộ cho bố mẹ."


Người lính đã quá yếu sức và không thể tiếp tục được nữa, nên vị Tổng thống ký tên giùm anh vào cuối bức thư và thêm vào dòng chữ: "Viết thay cho con trai bà - Abraham Lincoln."


Người lính trẻ nhìn vào bức thư, và anh thật sự ngạc nhiên khi đọc thấy tên người đã giúp anh thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình.


"Ngài chính là Tổng thống ư?" anh hỏi.


"Vâng, tôi đây!" Lincoln trả lời một cách bình thản, và lại tiếp tục hỏi rằng ông có thể làm thêm được gì cho anh.


"Xin ngài hãy nắm lấy tay tôi!" anh nói. "Điều đó sẽ giúp tôi rất nhiều khi phải đối mặt với cái chết!"
Và trong căn phòng tĩnh lặng, vị Tổng thống cao gầy nắm chặt tay anh lính trẻ trong bàn tay mình, nhẹ nhàng nói những lời an ủi, động viên cho đến khi anh ra đi trong thanh thản.


- The Best of Bits & Pieces



Bài hát từ trái tim



Có một người đàn ông tốt bụng cưới được người phụ nữ như ông hằng mơ ước. Tình yêu của họ đơm hoa kết trái và họ sinh hạ được một cô con gái rất xinh xắn, dễ thương.



Khi cô gái đã lớn, người cha vẫn thường ôm cô vào lòng và nói: "Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố". Cô con gái giận dỗi: "Kìa bố, con không còn là một đứa bé nữa". Nhưng người cha luôn cười xòa và đáp: "Đối với bố, con luôn là con gái bé bỏng của bố".


Một ngày kia, cô-con-gái-không-còn-bé-bỏng ấy quyết định rời khỏi ngôi nhà thân yêu của mình để khám phá thế giới xung quanh. Khi cô gái thật sự hiểu về bản thân mình thì cũng là lúc cô hiểu về cha mình hơn. Một trong những điểm mạnh của ông là ông luôn bày tỏ tình thương yêu với gia đình của mình. bất kể cô đang ở đâu, cha vẫn gọi cho cô và nói rằng: "Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố".


Một ngày nọ, cô gái nhận được một cú điện thoại không mong đợi: cha cô đã bị liệt sau một cơn đột quỵ. Ông không thể nói, không thể cười, không thể đi lại... và không thể nói được với cô rằng ông rất yêu cô.


Cô trở về bên cha. Khi bước vào phòng, cô thấy ông nằm đó, trông thật bé nhỏ và ốm yếu. Ông gắng gượng trò chuyện cùng cô nhưng không thể. điều duy nhất mà cô có thể làm là ngồi bên cạnh ông, vòng tay ôm lấy đôi vai bất động của cha mình. Tựa đầu lên ngực cha, cô suy ngẫm nhiều điều. Cô nhớ lại rằng mình luôn cảm thấy được cha che chở, nâng niu từ tấm bé. Cô thấy lòng quặn thắt trước nỗi đau sắp mất đi người cha yêu quý. Không còn nữa rồi những lời yêu thương vỗ về của cha.


Và bỗng nhiên, cô nghe tiếng nhịp đập trái tim người cha. Trái tim ông vẫn đập đều đều, mạnh mẽ, như muốn vượt lên tất cả những phần cơ thể đau yếu còn lại. Và trong giây phút được bình yên trên ngực cha như thế, điều kỳ diệu đã xảy ra: Cô đã nghe được những lời yêu thương mà cô muốn nghe!


Trái tim của người cha phát ra những lời mà miệng ông không còn nói được nữa: "Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố... Bố yêu con..." và cô đã được vỗ về, an ủi bởi những lời nói yêu thương vô hình ấy của cha.
- Patty Hansen