Subscribe

RSS Feed (xml)

Powered By

Skin Design:
Free Blogger Skins

Powered by Blogger

Mar 29, 2008

Andersen và cô bé bán diêm


Em bé bán diêm trong bão tuyết Sớm mai kia mong hạnh phúc quay về...
Câu truyện "Cô bé bán diêm" của đại văn hào người Đan Mạch - Andersen chắc hẳn ai cũng biết. Nhưng có một câu chuyện cũng không kém phần cảm động so với câu chuyện mà chúng ta đã từng biết đến.


Vào một buổi tối mùa thu, tại một khu phố thuộc thành phố Copenhagne - Đan Mạch.
___- Chú ơi, mua hộ cháu bao diêm !
___Một tiếng nói khàn khàn, mệt mỏi chợt vọng đến tai Andersen. Đằng kia, trước mặt chàng hơn mươi bước là một người đang ngồi co ro trên thềm của một ngôi nhà cao ráo. Ánh sáng đèn từ trong nhà chiếu ra cho chàng thấy đó chỉ là một đứa bé con. Hẳn nó đã phát ra những lời vừa rồi.
___- Tối lắm rồi sao cháu còn chưa về nhà ngủ ?
___Andersen bước đến, ái ngại. Đấy là một cô bé khoảng hơn 10 tuổi, run rẩy trong bộ quần áo vá víu bẩn thỉu. Vai áo rách để lộ đôi vai gày còm. Nhìn gương mặt hốc hác của nó, có thể đoán nó đang chịu cảnh thiếu ăn, thiếu uống từ lâu.

Tình yêu bọ xít


Tình yêu bọ xít
Ngô Ngọc Trang
Đêm tháng bảy, trời mưa nhỏ, khu trọ hiu hắt, đứa nào cũng đi tìm người yêu hoặc đưa người yêu về phòng rúc rích như chuột với nhau. Tất nhiên trong đó có cả tôi.
Con nhỏ cùng phòng ở lại với thằng người yêu lý tưởng của nó tận đẩu đâu để sáng mai đến lớp mắt cứ quầng lên thâm sì lại, rồi ngủ gật, rồi về nhà kể chuyện tình ái đêm qua nó được lên tiên như thế nào, lên tiên mấy lần. Và khen thằng người yêu là bậc thầy trong chuyện ấy. Tôi thấy lờm lợm trong cổ họng. Đã có lần con nhỏ kể cho hắn nghe, hắn khoái trá lắm
Ngày nào cũng thế, sáng bảnh mắt ra hắn mới dậy, dậy là lập tức lao sang phòng tôi đập cửa thình thình, không cho tôi làm việc nữa. Mồm hắn qua một đêm chưa chịu đánh răng cứ thế hôn tôi tới tấp. Hôn hít xong, hắn kêu đói bắt tôi đi mua gì đó về ăn. Tôi vui vẻ xách cặp lồng đi mua phở. Vừa ra ngoài đường, một thằng khốn nạn tiện tay quờ vào ngực tôi một cái. Thằng chó! Điên không chịu nổi! Nó cười! Rồi phóng xe chạy biến. Bức xúc! Mấy người đi đường nhìn tôi ái ngại, có kẻ cười, có kẻ bất mãn. Cẩn thận đấy cô em, con gái xinh ra đường không chỉ bị người ta nhìn ngắm đâu! Khỉ! Tôi đỏ mặt, ước sao có một sức mạnh nào đó: cặp bồ với một ông tai to mặt lớn chẳng hạn, hay biết chút ít phép thuật thì mấy thằng kia bã ra bã! Lũ mất dạy! Tôi đem bực tức về nhà than thở, hắn cười khùng khục. Thích bỏ mẹ đi lại còn sĩ! Thèm vào thích! Mẹ kiếp! Một thằng người yêu khốn nạn như mấy thằng kia. Chia tay đi! Hắn giật mình ôm chặt lấy tôi van vỉ đừng làm hắn đau khổ. Không có tôi, hắn chết ngay lập tức. Tôi nực cười quá!

Mar 28, 2008

Lời hứa

Lời hứa

Trần Thùy Mai
Dù đã thấy nhau trên webcam nhiều lần, song Miên không thể không lúng túng khi lần đầu gặp Bent. Trong webcam anh trông trẻ hơn bên ngoài. Khi đối diện, nhìn những nếp nhăn nhỏ trên trán, Miên đoán chừng anh cũng phải lớn hơn mình đến chục tuổi.
"Sao anh đến mà không báo, làm em không kịp mua hoa?", "Anh muốn dành cho em một ngạc nhiên bất ngờ. Vậy mà em vẫn biết". Bent cười, ôm choàng lấy Miên... Miên lúng túng bởi thấy mọi người đang quay lại nhìn mình. Đây là sân bay một thành phố nhỏ, rất nhiều người quen... Mà mình có giữ ý thái quá chăng, đây đâu phải một người lạ. Con người này và mình đã hiểu nhau từng li từng tí hơn một năm nay rồi.
Tự nhủ mình thế nên khi taxi đi được ba phần tư con đường từ sân bay vào thành phố thì Miên đã xua được gần hết cảm giác ngại ngùng. Miên nhớ lại lời cô bạn tham mưu: "Tất cả những ai quen nhau trên mạng khi lần đầu gặp gỡ đều cảm thấy một chút thất vọng. Ai vượt qua được cảm giác ban đầu đó thì còn, mà không được, thì coi như tiêu luôn". Liếc nhìn Bent, Miên thấy sau phút nồng hậu ban đầu, giờ anh cũng đang ngồi im, đôi mắt xanh lơ bối rối. Biết đâu chừng anh ấy cũng đang thất vọng... Bỗng cảm giác thân quen từ hơn ba trăm bức email chợt tràn ngập trong Miên, cô rụt rè đưa tay cầm lấy tay Bent... Anh quay lại, mỉm cười thật hiền, thế là phút lóng ngóng ban đầu đã qua đi.

Mar 22, 2008

Tình yêu đích thực

Tình yêu đích thực
Moses Mendelssohn, ông nội của nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức, là một người có vẻ ngoài rất xấu xí. Ngoài vóc người thấp bé, ông còn bị gù lưng nữa.
Một ngày kia, ông tới thăm một thương gia ở Hamburg, người này có cô con gái rất dễ thương tên là Frumtje. Ngay khi gặp Frumtje, Moses đã yêu cô say đắm nhưng tuyệt vọng bởi cô tỏ ra sợ sệt vẻ ngoài xấu xí của ông.
Đến lúc phải ra về, Moses thu hết can đảm đi lên cầu thang vào phòng cô gái, hy vọng có một cơ hội cuối cùng được nói chuyện với cô. Đối với ông, cô là hiện thân cho vẻ đẹp thiên thần, nhưng cô đã làm ông thật buồn khi luôn tránh nhìn ông. Sau những cố gắng để có được một vài câu xã giao, Moses bối rối hỏi cô, “Cô có tin hôn nhân là việc đã được định đoạt bởi kiếp trước trên thiên đường không?”
“Tôi tin”, cô gái trả lời trong khi mắt vẫn nhìn xuống sàn nhà. “Và ông cũng tin chứ?”
“Có, tôi tin như vậy”, ông trả lời. “Cô biết đấy, ở trên thiên đường mỗi khi một cậu bé được sinh ra, Chúa trời cho cậu ấy biết về cô gái mà cậu sẽ cưới làm vợ. Khi tôi sinh ra, cô dâu tương lai của tôi cũng đã được chỉ định.

Tình yêu thương: Một sức mạnh kỳ diệu




Tình yêu thương: Một sức mạnh kỳ diệu
Một giáo sư đại học đã đưa các sinh viên lớp Xã hội học của mình đến khu nhà ổ chuột ở Baltimore để lập hồ sơ nghiên cứu về hoàn cảnh của 200 cậu bé sống ở đó. Sau chuyến đi, giáo sư yêu cầu các sinh viên viết bài thu hoạch nhận định về tương lai của từng cậu bé. Và các sinh viên đều kết luận rằng: các cậu bé này “không có cơ hội phát triển”.
Hai mươi năm sau, một giáo sư Xã hội học khác tình cờ xem lại hồ sơ nghiên cứu trước đó. Ông yêu cầu các sinh viên của mình tiếp tục công trình ấy để điều tra số phận sau này của những cậu bé đó. Ngoài 20 trường hợp các cậu bé đã chuyển đi nơi khác hoặc không biết tin tức, các sinh viên nhận thấy rằng có 176 trong số 180 trường hợp còn lại đều thành đạt trên mức bình thường; tất cả họ đã trở thành những luật sư, bác sĩ hay các doanh nhân thành công.

Lòng can đảm




Lòng can đảm
Một bé gái mắc phải một căn bệnh nguy hiểm và rất hiếm gặp. Cơ hội được cứu sống duy nhất của cô bé là cần được truyền máu của cậu anh trai năm tuổi - cũng mắc phải căn bệnh ấy nhưng diệu kỳ thay, cậu bé lại sống được nhờ cơ thể đã tự sản sinh được một loại kháng thể chống lại căn bệnh đó.
Bác sĩ giải thích điều đó với anh trai của cô bé, và hỏi cậu có sẵn sàng truyền máu để cứu em gái mình hay không. Cậu bé do dự trong giây lát, rồi hít thở thật sâu và nói: "Cháu đồng ý nếu điều đó sẽ giúp em cháu có thể khỏe lại được!".
Khi đang truyền máu, hai anh em nằm trên hai chiếc giường gần nhau. Cậu bé mỉm cười khi nhìn thấy đôi má em gái mình bắt đầu lấy lại được sắc hồng. Rồi gương mặt cậu anh tái đi và nụ cười tắt dần. Cậu nhìn bác sĩ, giọng run run hỏi: "Cháu sắp chết rồi phải không? Bác sĩ cố gắng cứu sống đứa em gái thân yêu của cháu nhé!".

Mong muốn giản đơn nhất





Mong muốn giản đơn nhất

Mỗi ngày ít nhất một lần, con mèo đen già nua của chúng tôi lại mon men đến gần với bộ dạng như đang cần một nhu cầu đặc biệt nào đó. Nó không có vẻ đòi ăn hay muốn được thả ra ngoài mà dường như nó cần một điều gì đó khác hẳn.

Nếu bạn cho nằm lên đùi, nó sẽ nhảy phốc lên. Mỗi lần như vậy, nó bắt đầu rùng mình khi bạn gãi lưng, xoa cằm cho nó và liên tục vỗ về rằng nó là một con mèo con dễ thương vô cùng.

Con gái tôi giải thích thật đơn giản rằng: "Blackie muốn được âu yếm và chăm sóc".

Blackie không phải là thành viên duy nhất có nhu cầu đó: cả tôi và vợ tôi cũng cần. Tôi chợt nghĩ đến bọn trẻ nhiều nhất, đến nhu cầu được nhận một vòng tay yêu thương, một chỗ ngồi ấm áp trong lòng, một cái nắm tay - những cử chỉ mà đôi khi chỉ cần dành một chút thời gian.

Nếu tôi chỉ có thể làm duy nhất một điều, thì điều mà tôi chọn sẽ là đảm bảo cho mọi trẻ em, ở bất cứ nơi đâu, cũng được âu yếm yêu thương mỗi ngày. Trẻ con, cũng như những chú mèo, rất cần được yêu thương.

- Fred T. Wilhelms

Hãy cho đi những gì bạn có.Đừng chần chừ hay toan tính nghĩ suy. - Henry Wadsworth Longfellow

TẠI SAO PHỤ NỮ KHÓC





TẠI SAO PHỤ NỮ KHÓC




Một cậu bé hỏi mẹ:- Tại sao mẹ lại khóc?
Người mẹ đáp:- Vì mẹ là một phụ nữ.
- Con không hiểu - Cậu bé thốt lên.


Người mẹ ôm chặt con và âu yếm:- Con không bao giờ hiểu được, nhưng nó là như thế đấy...
Thời gian trôi đi, cậu bé lại hỏi cha:- Tại sao mẹ lại khóc hở cha?
- Tất cả phụ nữ đều như thế, con yêu ạ - người cha mỉm cười đáp.
Cậu bé lớn dần lên và khi trở thành một người đàn ông, anh vẫn thường tự hỏi: "Tại sao phụ nữ lại khóc?".

Một nghĩa cử bình dị




Một nghĩa cử bình dị




Một ngày nọ, khi đang rảo bộ từ trường về nhà, Mark trông thấy một cậu bạn đi phía trước bị vấp ngã làm đổ tung sách vở mang trên người, cùng với hai cái áo len, một cây gậy chơi bóng chày, một đôi găng tay, và một chiếc máy ghi âm nhỏ. Mark cúi xuống giúp cậu ta nhặt lại những món đồ vương vãi.


Trên đường đi, Mark được biết tên cậu là Bill, rằng cậu thích chơi điện tử, bóng chày và yêu thích môn lịch sử, rằng cậu đang gặp nhiều rắc rối trong một vài môn học, và rằng cậu ta vừa mới chia tay với bạn gái mình.

Điều nên làm ngay!

Điều nên làm ngay!

Trong một khóa học chuyên tu ngành tâm lý học, vị giáo sư ra đề bài về nhà: "Trong vòng một tuần, anh chị hãy đến gặp người mà mình quan tâm và nói với họ rằng anh chị yêu mến họ. Đó phải là người mà trước đây, hoặc đã lâu anh chị không nói những lời như vậy."


Đề bài xem ra đơn giản. Thế nhưng, hầu hết cánh đàn ông trong lớp đều đã trên 30 tuổi và cảm thấy vô cùng khó khăn khi thực hiện đề bài này vì họ hiếm khi thể hiện tình cảm của mình với một ai đó.


Đầu giờ học tuần sau, vị giáo sư hỏi có ai muốn kể lại cho cả lớp nghe câu chuyện của mình hay không. Dường như ông chờ đợi một phụ nữ xung phong trả lời. Thế nhưng, một cánh tay nam giới đã giơ lên. Anh ta trông có vẻ xúc động lắm:

VỊ VUA VÀ BỐN BÀ VỢ





VỊ VUA VÀ BỐN BÀ VỢ




Ngày xửa ngày xưa có một vị vua giàu có trị vì một vương quốc hùng mạnh. Ông có đến 4 bà vợ, bà nào cũng xinh đẹp.

Nhà vua yêu bà vợ thứ tư nhất và luôn chiều theo mọi sở thích của bà, không bao giờ từ chối. Kế đến là người vợ thứ ba, nhà vua lúc nào cũng sợ mất bà, đi đâu cũng muốn đưa bà đi theo. Bà vợ thứ hai là chỗ dựa tinh thần cho nhà vua, bà rất tử tế, dịu dàng và kiên nhẫn. Mỗi khi nhà vua gặp chuyện khó khăn, ông thường tâm sự với bà và thường nhận được những lời khuyên quí giá.


Người vợ thứ nhất của nhà vua là trung thành nhất, giúp cho nhà vua trị vì và làm cho đất nước ngày càng giàu có nhưng nhà vua lại không dành nhiều tình cảm cho bà. Nhà vua luôn nghĩ rằng bà có thể tự chăm sóc lấy mình và ít để ý đến bà.

Hãy là chính mình

Hãy là chính mình




Bạn không cần phải trở thành người giống như mẹ của mình, trừ khi chính bạn muốn như thế. Bạn cũng không cần phải trở nên giống bà ngoại hay bà cố của mình hoặc giống một người nào đó phía gia đình bên nội.



Có thể bạn được thừa hưởng một chiếc cằm, một vóc dáng, một đôi mắt giống họ nhưng bạn không cần thiết phải giống như người nào đó đã sinh ra trước mình. Bạn không cần phải sống cuộc đời của họ. Nếu bạn thừa hưởng một điều nào đó từ dòng họ mình, hãy chọn cho mình sự mạnh mẽ, chí kiên cường. Bởi người duy nhất mà bạn cần phải trở nên giống, chính là con người mà bạn quyết định muốn trở thành.
- Pam Finger

Vẻ đẹp tâm hồn


Vẻ đẹp tâm hồn



Ngày xưa có một nàng công chúa rất xinh đẹp. Nàng luôn tự hào về nhan sắc của mình và rất thích được khen ngợi. Chính vì vậy, nàng xin vua cha mở hội thi tìm người đẹp nhất trong vương quốc và được nhà vua đồng ý.


Những bức thư ngắn nói về nhan sắc của người phụ nữ ấy sẽ được gửi lên, nếu lá thư nào làm cho nhà vua bị cuốn hút thì người con gái xinh đẹp ấy sẽ được diện kiến vua. Hàng trăm nghìn lá thư được gửi đến, ai cũng tả về nàng bằng những lời khen ngợi rất ư là hoa mỹ với mong muốn đoạt giải. Riêng công chúa, nàng đang say sưa hạnh phúc trong muôn lời ca tụng, bỗng giận điên lên khi đọc một lá thư: “Người phụ nữ đẹp nhất trong cháu là mẹ cháu. Mẹ có đôi mắt luôn ánh lên những tia yêu thương, một đôi môi luôn nở nụ cười ấm áp, một đôi tay chai sần nhưng không khác gì chiếc đũa thần của bà tiên: luôn biến ra những gì cháu muốn.

Trong Mưa Có Nắng




Trong Mưa Có Nắng



Em biết giải thích thế nào cho sự ra đi của cuộc tình này đây? Tại anh? Tại em hay tại sự ngu ngơ khờ khạo để đến bây giờ em không cắt nghĩa cho mảnh vỡ tình đầu này. Ngày hôm qua, khi anh đánh đàn bản tình ca “I say that I love you” anh bảo rằng em là tất cả, rằng nếu có một ngày em bỏ xa anh, anh sẽ hận em và hận cả cuộc đời này. Vậy mà hôm nay anh nói tiếng chia tay nhẹ nhàng như một lời mời em đi ăn kem. Và phải chăng còn dễ dàng hơn vì đâu phải em luôn đồng ý với tất cả lời mời của anh. Em nhìn anh ngỡ ngàng và khó hiểu. Anh đùa? Không! Anh đã ra đi sau câu nói ấy với một lời giải thích vẻn vẹn “gia đình em quá xa để gia đình anh với tới”. Chấm hết!

Mùa Ðông Ðã Xa



Mùa Ðông Ðã Xa


“ Khi còn là của mình thì thấy bình thường quá, để khi mất đi rồi lại thấy nuối tiếc, phải không?”.
Giọng buồn buồn và cái nhìn xa xăm của nhỏ bạn kéo em trở về miền ký ức đã chớm phủ bụi mờ.
“Ngày xưa tao với L. cũng giống như mày với H…” Ngày xưa ư, nếu kể về câu chuyện của em ngày ấy, em đã có thể bắt đầu bằng hai chữa “ngày xưa” rồi sao?

Cao Nguyên Ơi !



Cao Nguyên Ơi !
Cao nguyên ơi! Chiều nay đành lỗi hẹn
Hắt hiu buồn sợi nhớ với sợi thương
Trên phố vắng khóc một thời nông nổi
Ướt khoảng trời màu tím của xa xưa …



Dường như hạt mưa vô tình làm ướt mắt ai. Những câu thơ của một thời để nhớ để thương như trách tôi hơn một lần lỗi hẹn. Hàng phượng không còn đứng rưng buồn, không còn thắp lửa nơi cổng trường mùa hạ. Những đợt gió cuối thu như còn vương lại kéo dài khoảng cách giữa chúng mình và mùa hạ ngày xưa. Chia tay mùa hạ, chia xa khoảng trời rưng buồn của tháng Năm. Mùa hạ đã xa… những ước mơ ngày nào bỗng chốc cũng đã thành hoài niệm. Ngày xưa Tr. vội về vì sợ nhiều mưa ướt tóc, ai đó không về sao vẫn ướt mắt nâu thương. Tr. ơi! Trên những con đường vắng bóng Tr. qua, cứ day dứt trong tôi những câu thơ: "Về Cao Nguyên… lỗi hẹn”.

Mảnh giấy Tình yêu



Mảnh giấy Tình yêu



Chúng tôi yêu nhau được hai năm. Có lúc vui, lúc buồn , lúc hoà hợp....lúc cãi vã. Có một lần chúng tôi cãi nhau rất lâu. Không ai chịu ngưng và không ai chịu nghĩ là mình sai. Thậm chí tôi còn muốn nói chia tay cho xong chuyện. Lúc đó anh bảo "bây giờ chúng ta sẽ cố gắng bình tĩnh . Anh và em mỗi người lấy ra một mảnh giấy nhỏ và hãy viết vào đó tất cả những gì khó chịu về nhau mà từ trước đến giờ không nói ra.


Rồi chúng ta sẽ đổi cho nhau và xem sau đó chúng ta có thể tiếp tục được không. Tôi đang rất tức giận nên tôi ngồi viết hết 15 phút . Tôi viết tất cả những gì đáng ghét nhất ở anh ta mà tôi nghĩ là tôi phải chịu đựng suốt thời gian qua.



Anh cũng ngồi viết rất lâu. Sau đó chúng tôi đổi giấy cho nhau. Chưa lúc nào tôi lại xấu hổ như việc mình làm lúc đó.Tôi chỉ muốn giật lại tờ giấy mà mình đã đưa cho anh ấy thôi. Nhưng tôi không thể làm thế được. Khi tôi đọc xong mảnh giấy mà anh đưa cho tôi , tôi đã khóc vì xúc động. Bởi vì trong tờ giấy của anh , anh cũng viết kính nhưng chỉ có duy nhất một câu " anh yêu em"..Và sau lần đó thì chúng tôi không còn giận nhau nữa.



Một chuyện tình



Một chuyện tình
Câu chuyện xảy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo lánh .
Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư . Tuy luôn bị những cơn đau hành hạ nhưng chưa bao giờ người phụ nữ ấy quên trao cho cho chúng tôi một nụ cười biết ơn sau những lần điều trị . Những khi chồng cô tới thăm , mắt cô rạng ngời hạnh phúc . Đó là một người đàn ông đẹp trai , lịch thiệp và cũng thân thiện như vợ mình . Tôi rất ngưỡng mộ chuyện tình của họ . Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ , anh đến bên giường nắm lấy tay cô và trò chuyện cùng cô . Những lúc quá đau đớn , cô khóc và trở nên cáu ghắt , anh ôm chặt cô vào lòng , an ủi động viên cho vợ mình cho đến khi cơn đau dịu đi . Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần , anh giúp cô uống từng ngụm nước và không quên vuốt nhẹ đôi chân mày của cô . Mỗi đêm , trước khi ra về anh luôn đóng cửa để hai người có những giây phút bên nhau . Khi anh đi , chúng tôi thấy cô ấy đã say ngủ mà trên môi vẫn phảng phất nét cười .

Sự tích tình yêu




Sự tích tình yêu

Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm cả Tình Yêu.


Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm, vì vậy tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình Yêu.


Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến giờ phút cuối cùng khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ giúp đỡ.

XIN LỖI, ANH YÊU EM


XIN LỖI, ANH YÊU EM


Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi
Cuồng dại như cánh chim bay ngược chiều gió thổi
Giọt nước mắt em ngày nao rơi nóng hổi
Chỉ khiến lòng anh thêm cháy khát tự do.


NHỮNG NGÀY MƯA NGÂU


NHỮNG NGÀY MƯA NGÂU

Ở phương ấy có hai mùa thương nhớ
Nắng và mưa thay nhau chiếm đất trời
Còn nơi đây tới bốn mùa thay áo
Tha hồ ngắm trời đất tương giao .

Đang độ này những ngày ngâu tháng bảy
Đêm lại về rả rích tiếng mưa rơi
Từng giọt trĩu cho lòng anh thêm nặng
Kể em nghe miên man chuyện tình buồn .

Ngày xưa lắm đôi trai gái yêu nhau
Trót nguyện thề trăm năm trọn kiếp
Nhưng trớ trêu, phận - duyên không cùng gặp
Cặp đôi lìa mang lời hứa phôi pha .

Họ xa nhau nhưng mãi là một nửa
Chờ nửa kia đến mòn mỏi hao gầy
Đem thương nhớ gửi vào nước mắt
Trao cho nhau mỗi tháng bảy....mưa về.

(HQ)

Mar 19, 2008

VẪN ƯỚC



VẪN ƯỚC

Biết là khổ nhưng vẫn mãi đam mê
Biết vô vọng vẫn cồn cào mong ước
Biết điều đấy muôn đời đâu có được
Nhưng vẫn mơ, mơ mãi khôn cùng.

Như đứa trẻ níu áo mẹ đòi trăng
Tôi muốn có em, tôi trở thành thằng ngốc
Cuộc đời ơi, giấc mơ và sự thực
Có lẽ nào mãi mãi cách xa nhau.

Ở lầu cao em chẳng biết được đâu
Bên góc nhỏ của căn phòng bé nhỏ
Có một người đang cồn cào thổn thức
Đếm thời gian bằng những tiếng gọi em.

Tôi tự trách tôi khờ khạo vô duyên
Mang tình yêu tặng người không cần đến
Để lòng tôi vẫn cồn cào sóng biển
Tôi mỏi mòn trong mơ ước khát khao.

Đời ta thật, tôi không hiểu tại sao
Người ta thích những gập ghềnh trắc trở
Để chuốc lấy hoang tàn đổ vỡ
Chân tay sưng, tím mặt, bươu đầu....

Điều tôi mơ dẫu chẳng có được đâu
Nhưng em ạ, suốt đời tôi vẫn ước !

(Sưu tầm)

Ừ THÔI




Ừ THÔI
Anh trả em về với ngày tháng xưa
Nơi không có những ưu phiền đã làm em mỏi mệt
Nơi không có những ngày đông giá rét
Mặt trời trải nắng lối em qua..

Anh trả em về với ngày tháng cách xa
Với những ước mơ chỉ riêng mình em biết
Với bình yên trong nụ cười nguyên vẹn
Nơi không có những nỗi buồn của anh
.......
Anh trở về với phố sắp bình minh
Nằm nghe mưa kể chuyện tình tan vỡ
Nghe gió về thì thầm bên giấc ngủ
Chuyện gã si tình còn cất giữ những giấc mơ

Anh trở về ngang qua lối mùa thu
Nghe lá rơi ngẩn ngơ trong tim vắng
Cổ tích về đâu,bỏ mặc chiều im lặng
Bỏ lại dòng sông trôi xao xác bên đời...

(Sưu tầm)

NƯỚC MẮT CỦA ANH



NƯỚC MẮT CỦA ANH

Ai bảo anh đang khóc?
Bụi vào làm mắt cay
Đừng nói lời chia tay
Khi ta vừa gặp mặt



Sóng biển nghiêng bờ cát
Con thuyền em chênh vênh
Nhưng tình chẳng chông chênh
Để dễ dàng đổ vỡ


Đừng nói điều dang dở
Lúc trăng chửa kịp tròn
Đừng để vành môi run
Như nói lời vĩnh biệt!
(ST)



MỘT NGÀY NÀO EM ĐẾN




MỘT NGÀY NÀO EM ĐẾN


Em vừa ước, rồi lại không ước nữa
Ôi vì đâu, nỗi sợ cứ ập òa?
Trong thơ em thấp thoáng nỗi xót xa
Anh muốn biết ai làm em buồn thế.

Trên đường đời bước chân em nhè nhẹ

Mảnh thủy tinh lỡ xước có hề chi
Ngoài khơi xa tiếng sóng vẫn thầm thì
Đời vẫn đẹp mênh mang tình của bến.

Một ngày nào, anh xin mời em đến

Ngôi nhà anh trên đỉnh sóng thời gian
Mình sẽ bên nhau cho băng tuyết dần tan
Và nồng ấm đắm say cùng trời biển.
(ST)



HẠNH PHÚC


HẠNH PHÚC

Anh hạnh phúc mỗi sáng mai thức dậy
Được ngắm em thánh thiện, trắng ngần
Được mân mê từng sợi tóc ngón chân
Hôn đôi mắt sau làn mi đang khép

Em với anh hơn ngàn lần xinh đẹp
Tình yêu em – báu vật của đời anh
Tâm hồn em là dòng suối trong lành
Anh ngụp lặn cho hồn anh trẻ lại

Em bên anh là nồng nàn êm ái
Là dịu dàng da diết một vòng tay
Em của anh! Yêu dấu nhường này
Anh muốn giữ cho riêng mình mãi mãi!


(st)


Ngậm ngùi

Ngậm ngùi
Nắng chia nửa bãi chiều rồi…
Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu.
Sợi buồn con nhện giăng mau;
Em ơi! hãy ngủ… anh hầu quạt đây.
Lòng anh mở với quạt này;
Trăm con chim mộng về bay đầu giường.
Ngủ đi em, mộng bình thường!
Ru em sẵn tiếng thuỳ dương mấy bờ…
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ…
- Hồn em đã chín mấy mùa thương đau?
Tay anh em hãy tựa đầu,
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi…

Xin cảm ơn em



Xin cảm ơn em

Mai Hữu Phước

Bởi em ngày đó không yêu,
Nên tôi mới đứng trong chiều ngẩn ngơ
Đem lòng kết lại thành thơ
Để thương, để nhớ, để mơ một người.
Mắt đêm rụng giọt sao trời
Như là lệ ứa hồn tôi với tình.
Em tươi tắn nụ cười xinh,
Tôi buồn riêng với bóng hình lẻ loi.
Một ngày se sắt tim côi,
Em về xứ lạ bên người không quen.
Bao nhiêu hy vọng chưa nhen
Đã thành mây khói bay trên trời chiều.
Cảm ơn em đã không yêu,
Để thơ tôi với bao điều bâng khuâng.

Diêu bông cho em (Thơ NTTT)


Diêu bông cho em
Nguyễn Thị Thu Thủy

Anh đi mang ấm cho người

Mà tim ta buốt bằng mười mùa đông

Bao giờ lúa mới trổ bông
Ta về tìm lại cánh đồng tình yêu

Cánh cò nhuộm trắng trời chiều
Anh còn đọc lại câu Kiều hôm xưa

Má hồng đi sớm về trưa
Mải thương cho kiếp chăn mưa màn trời

Giật mình một chiếc lá rơi
Ta về hong lại nửa đời rêu phong

Thôi người tình thắm duyên nồng
Ta về hái lá diêu bông tặng mình…


Bao giờ nói hết... (Thơ HC)


Bao giờ nói hết...
Hoàng Cầm

Dẫu anh biết diêu bông không thực

Sao diêu bông cứ thức hồn em
Cứ sao băng mãi đường đêm
Cứ trăng lên đậu cành mềm xuân quê
Cứ lơi áo cởi trưa hè
ngực trần vỗ yếm gọi về tuổi hoa
Cứ hương thiên lý đường xa
Cứ lưng chừng đợi ngọc ngà hồ ly
Cứ môi hôn yên chi chụm cánh
dẫn anh về chuốt mảnh chiếu gon
Hương nhu xoải tóc lưng tròn
cái đêm hôm ấy mắt mòn men tê
Diêu bông gọi mãi không về
Cứ ngồi canh một giấc mê mặn nồng
Lá - em tuyệt sắc thành không
Tòa sen tỏa rọi bềnh bông kiếp người
Gọi đôi dế hát đôi hồi
Nhớ con bướm trắng dập vùi mà thương
Chuyện đời ư? - Vạn nẻo đường
Cứ lang thang mãi biết phương nào về
Ùn ùn phố phố xe xe
Cứ trông lốc bụi cứ nghe thét gào
Chợt nhìn hẻm hẹp xi xao
Ai vui đã cất cánh vào hư vô
Ai buồn mà hát líu lo
Chớm say ai tỉnh đúng giờ hóa thân
Diêu bông biệt chẳng cần em tiễn
Cứ chập chờn ẩn hiện tháng năm
Sao - em trằn trọc nỗi nằm
Một pho cẩm thạch ôm chằm trắng đêm
Xuân Hương gọi tên em mờ tỏ
Càng long đong phận nhỏ vành khuyên
Tầm cao thánh giá thánh hiền
Em dang tay đứng lâu bền đợi anh
Khổng phu tử muốn thành em bé
Thả diều bay Kinh Lễ Kinh Thư
Hoãn vần thơ nhé Nguyễn Du!
Nghe hồn rêu đá vọng phu ngút rừng
Diêu bông dẫu tận cùng chuyện kể
Cũng không bằng con trẻ nghêu ngao
Rằng... xưa... ai biết vì sao
Lá gì lại gọi thế nào...Diêu bông...!


Anh Có Hiểu ?



Có đôi khi em nghĩ giá chúng mình đừng thành đạt như thế, tình yêu của chúng mình sẽ khác hơn chăng? Một lần ăn tối về, anh chở em trên xe hơi, trời mưa nặng hạt, anh mải mê điện thoại với ai đó, còn em lơ đãng ngắm mưa qua cửa kính xe ... Trong làn mưa, em chợt thấy một đôi nam nữ, chàng trai rướn người trên xe đạp chở cô gái lên cầu ... Họ ướt sũng, nhưng em nhìn thấy nụ cười bừng sáng của cô gái khi cô áp gương mặt đẫm nước vào lưng chàng trai. Nụ cười của hạnh phúc bình dị, nó ngọt ngào làm sao. Hình như hai đứa mình chẳng khi nào cùng nhau đi dưới mưa thì phải? Hình như tình mối tình của mình thiếu cái lạnh của cơn mưa bất chợt giữa đường. Nên em chưa hề biết cái cảm giác ấm áp của vòng tay người con trai chở che và sưởi ấm cô gái trong cơn mưa thế nào. Em chỉ biết điều đó trên sách, rồi cảm nó trong phim ...

Có đôi khi em nghĩ dường như với hai đứa mình, bất cứ điều gì cũng được lập trình chu đáo, được lên lịch cẩn thận. Em thèm một cái gì đó bứt phá khỏi lối mòn thường ngày ... Đôi khi em nghĩ trái tim em sẽ rung lên như thế nào khi một ngày anh đến hẹn trễ, bàn tay lem luốc dầu mỡ vì sửa "con ngựa sắt" hư giữa đường, mặt anh nhễ nhại mồ hôi, tim anh đập loạn xạ vì nơm nớp sợ em bỏ về. Đã bao lần em áp mặt vào ngực anh, nhưng chỉ nghe những nhịp đập đều đều bình thản như chiếc đồng hồ không sai lấy một giây ...

Có đôi khi em nghĩ em sẽ choáng ngợp thế nào nếu hôm nào đó thay vì những email chỉn chu, không sai một dấu phết, được viết bằng thứ ngôn ngữ yêu chuẩn mực, em mở hòm thư nhà và ... có một lá thư của anh ! Lá thư được viết bằng nét chữ cua bò, đầy lỗi chính tả hỏi ngã, hơi bị nhàu vì anh cố mãi mới viết được ... Nhưng em cảm nhận được tình yêu của anh dạt dào trong đó, em có thể đặt nó vào đầu nằm, và cảm thấy anh như đang ở bên em, dịu dàng vuốt tóc em ...

Có đôi khi em thèm nhận một món quà không cài nơ cẩn thận, không giấy bọc sang trọng, không bưu thiếp thơm tho từ anh. Quà cho em, bao giờ cũng vậy, một bộ mỹ phẩm đắt tiền, cùng hãng, cùng loại, chỉ khác ngày sản xuất ... Chẳng bao giờ em kể với anh rằng có những món quà của anh, em chưa từng mở đến ... Em giữ nó trên bàn như một phép màu còn giữ kín, và thầm hy vọng nó sẽ là một cái gì đó thật khác những món quà đã được anh mặc định từ lâu ... Tại sao phải là những món quà đó hả anh? Em chỉ thích những thứ nhỏ thôi, nhưng là thứ thật sự em thích như một cái dây buộc tóc củ cà rốt chẳng hạn, rồi anh ngồi lóng ngóng, vụng về buộc tóc cho em...v...v...v...
(ST)



Lời xin lỗi





Tôi được ba mẹ cưng chiêu từ nhỏ, do vậy khi là sinh viên, bắt đầu cuộc đời ở ký túc xá đối với tôi thật không dễ chút nào.


Phòng tôi có đến tám người đến từ khắp mọi nơi nên việc sinh hoạt, ăn ở mỗi người mỗi khác nhau. Để thích nghi, tôi phải học ngủ đúng giờ để không làm phiền người khác, bỏ thói quen đánh máy vào ban đêm, ăn uống phải dẹp sạch ngay, quần áo không được để lâu… Nhưng dù cố gắng chú ý hết sức, những va chạm, xích mích nho nhỏ với những người trong phòng thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Nhỏ trưởng phòng vẫn hay nhắc nhở tôi, khi thì:


- Đừng để sách vở trên bàn nữa, nó là bàn của cả phòng chứ không phải bàn cá nhân.


Khi khác thì:


-Treo dù chỗ khác đi, trông bề bộn quá.

Không thể quay lại





Cô cảm thấy thật xấu hổ khi nhận ra mình đã sai. Giờ thì chẳng còn cơ hội nào cho cô để giải thích hay xin lỗi người đàn ông đó.


Một người phụ nữ trẻ đang ngồi đợi đến giờ bay trong phòng chờ ở một phi trường lớn. Vì cô biết mình sẽ phải đợi trong nhiều giờ nên quyết định mua một quyển sách để đọc cho qua thời gian. Cô cũng đã mua thêm một gói bánh quy. Cô ngồi lặng yên đọc sách trên một chiếc ghế bành trong phòng VIP của phi trường.


Kế bên chỗ chiếc ghế bành cô ngồi có một gói bánh quy và ngồi cạnh đó là một người đàn ông đang mở quyển tạp chí ra và bắt đầu đọc. Khi cô lấy một cái bánh, người đàn ông cũng lấy một cái. Cô tức tối lắm nhưng chẳng nói gì. Cô chỉ nghĩ “Hắn mới trơ tráo làm sao. Phải như mọi khi dám mình thụi cho hắn một quả lắm!”.

Mar 18, 2008

Tình thương trong đôi mắt





Câu chuyện xảy ra cách đây nhiều năm vào một buổi tối trời giá lạnh tại miền Bắc Virginia. Bộ râu của ông lão đã đông cứng lại bởi sương giá trong khi chờ đợi để được đi nhờ qua con sông chảy xiết trước mặt. Sự chờ đợi dường như là vô tận. Cả người ông lão đã tê cứng và lạnh cóng vì những cơn gió bắc giá buốt.


Chợt ông lão nghe tiếng vó ngựa gõ từ xa vọng lại đều đặn, mỗi lúc một gần trên con đường đã đóng băng. Thoáng chút lo âu, ông đưa mắt nhìn những kỵ sĩ rạp người trên lưng ngựa đang rẽ qua khúc quanh. Ông thẫn thờ nhìn người kỵ sĩ thứ nhất lướt qua trước mắt mình. Người kỵ sĩ thứ hai lướt qua, và rồi lại thêm một người nữa. Khi đoàn kỵ sĩ lướt qua gần hết thì ông lão đã gần như là một bức tượng tuyết. Khi người cuối cùng đến gần, ông lão nhìn vào mắt anh ta và nói: "Anh có thể cho tôi đi nhờ qua con sông trước mặt được không? Dường như chẳng có một con đường nào mà một người đi bộ như tôi có thể qua được cả!"