Subscribe

RSS Feed (xml)

Powered By

Skin Design:
Free Blogger Skins

Powered by Blogger

Mar 19, 2008

Anh Có Hiểu ?



Có đôi khi em nghĩ giá chúng mình đừng thành đạt như thế, tình yêu của chúng mình sẽ khác hơn chăng? Một lần ăn tối về, anh chở em trên xe hơi, trời mưa nặng hạt, anh mải mê điện thoại với ai đó, còn em lơ đãng ngắm mưa qua cửa kính xe ... Trong làn mưa, em chợt thấy một đôi nam nữ, chàng trai rướn người trên xe đạp chở cô gái lên cầu ... Họ ướt sũng, nhưng em nhìn thấy nụ cười bừng sáng của cô gái khi cô áp gương mặt đẫm nước vào lưng chàng trai. Nụ cười của hạnh phúc bình dị, nó ngọt ngào làm sao. Hình như hai đứa mình chẳng khi nào cùng nhau đi dưới mưa thì phải? Hình như tình mối tình của mình thiếu cái lạnh của cơn mưa bất chợt giữa đường. Nên em chưa hề biết cái cảm giác ấm áp của vòng tay người con trai chở che và sưởi ấm cô gái trong cơn mưa thế nào. Em chỉ biết điều đó trên sách, rồi cảm nó trong phim ...

Có đôi khi em nghĩ dường như với hai đứa mình, bất cứ điều gì cũng được lập trình chu đáo, được lên lịch cẩn thận. Em thèm một cái gì đó bứt phá khỏi lối mòn thường ngày ... Đôi khi em nghĩ trái tim em sẽ rung lên như thế nào khi một ngày anh đến hẹn trễ, bàn tay lem luốc dầu mỡ vì sửa "con ngựa sắt" hư giữa đường, mặt anh nhễ nhại mồ hôi, tim anh đập loạn xạ vì nơm nớp sợ em bỏ về. Đã bao lần em áp mặt vào ngực anh, nhưng chỉ nghe những nhịp đập đều đều bình thản như chiếc đồng hồ không sai lấy một giây ...

Có đôi khi em nghĩ em sẽ choáng ngợp thế nào nếu hôm nào đó thay vì những email chỉn chu, không sai một dấu phết, được viết bằng thứ ngôn ngữ yêu chuẩn mực, em mở hòm thư nhà và ... có một lá thư của anh ! Lá thư được viết bằng nét chữ cua bò, đầy lỗi chính tả hỏi ngã, hơi bị nhàu vì anh cố mãi mới viết được ... Nhưng em cảm nhận được tình yêu của anh dạt dào trong đó, em có thể đặt nó vào đầu nằm, và cảm thấy anh như đang ở bên em, dịu dàng vuốt tóc em ...

Có đôi khi em thèm nhận một món quà không cài nơ cẩn thận, không giấy bọc sang trọng, không bưu thiếp thơm tho từ anh. Quà cho em, bao giờ cũng vậy, một bộ mỹ phẩm đắt tiền, cùng hãng, cùng loại, chỉ khác ngày sản xuất ... Chẳng bao giờ em kể với anh rằng có những món quà của anh, em chưa từng mở đến ... Em giữ nó trên bàn như một phép màu còn giữ kín, và thầm hy vọng nó sẽ là một cái gì đó thật khác những món quà đã được anh mặc định từ lâu ... Tại sao phải là những món quà đó hả anh? Em chỉ thích những thứ nhỏ thôi, nhưng là thứ thật sự em thích như một cái dây buộc tóc củ cà rốt chẳng hạn, rồi anh ngồi lóng ngóng, vụng về buộc tóc cho em...v...v...v...
(ST)



1 comment:

Anonymous said...

Bài viết hay nhưng mà hơi buồn :( Đọc xong nghe "Xe đạp ơi" hay :D