Subscribe

RSS Feed (xml)

Powered By

Skin Design:
Free Blogger Skins

Powered by Blogger

Nov 4, 2007

A time for us (1)

Anh Có Hiểu ?
Có đôi khi em nghĩ giá chúng mình đừng thành đạt như thế, tình yêu của chúng mình sẽ khác hơn chăng? Một lần ăn tối về, anh chở em trên xe hơi, trời mưa nặng hạt, anh mải mê điện thoại với ai đó, còn em lơ đãng ngắm mưa qua cửa kính xe ... Trong làn mưa, em chợt thấy một đôi nam nữ, chàng trai rướn người trên xe đạp chở cô gái lên cầu ... Họ ướt sũng, nhưng em nhìn thấy nụ cười bừng sáng của cô gái khi cô áp gương mặt đẫm nước vào lưng chàng trai. Nụ cười của hạnh phúc bình dị, nó ngọt ngào làm sao. Hình như hai đứa mình chẳng khi nào cùng nhau đi dưới mưa thì phải? Hình như tình mối tình của mình thiếu cái lạnh của cơn mưa bất chợt giữa đường. Nên em chưa hề biết cái cảm giác ấm áp của vòng tay người con trai chở che và sưởi ấm cô gái trong cơn mưa thế nào. Em chỉ biết điều đó trên sách, rồi cảm nó trong phim ...

Có đôi khi em nghĩ dường như với hai đứa mình, bất cứ điều gì cũng được lập trình chu đáo, được lên lịch cẩn thận. Em thèm một cái gì đó bứt phá khỏi lối mòn thường ngày ... Đôi khi em nghĩ trái tim em sẽ rung lên như thế nào khi một ngày anh đến hẹn trễ, bàn tay lem luốc dầu mỡ vì sửa "con ngựa sắt" hư giữa đường, mặt anh nhễ nhại mồ hôi, tim anh đập loạn xạ vì nơm nớp sợ em bỏ về. Đã bao lần em áp mặt vào ngực anh, nhưng chỉ nghe những nhịp đập đều đều bình thản như chiếc đồng hồ không sai lấy một giây ...

Có đôi khi em nghĩ em sẽ choáng ngợp thế nào nếu hôm nào đó thay vì những email chỉn chu, không sai một dấu phết, được viết bằng thứ ngôn ngữ yêu chuẩn mực, em mở hòm thư nhà và ... có một lá thư của anh ! Lá thư được viết bằng nét chữ cua bò, đầy lỗi chính tả hỏi ngã, hơi bị nhàu vì anh cố mãi mới viết được ... Nhưng em cảm nhận được tình yêu của anh dạt dào trong đó, em có thể đặt nó vào đầu nằm, và cảm thấy anh như đang ở bên em, dịu dàng vuốt tóc em ...

Có đôi khi em thèm nhận một món quà không cài nơ cẩn thận, không giấy bọc sang trọng, không bưu thiếp thơm tho từ anh. Quà cho em, bao giờ cũng vậy, một bộ mỹ phẩm đắt tiền, cùng hãng, cùng loại, chỉ khác ngày sản xuất ... Chẳng bao giờ em kể với anh rằng có những món quà của anh, em chưa từng mở đến ... Em giữ nó trên bàn như một phép màu còn giữ kín, và thầm hy vọng nó sẽ là một cái gì đó thật khác những món quà đã được anh mặc định từ lâu ... Tại sao phải là những món quà đó hả anh? Em chỉ thích những thứ nhỏ thôi, nhưng là thứ thật sự em thích như một cái dây buộc tóc củ cà rốt chẳng hạn, rồi anh ngồi lóng ngóng, vụng về buộc tóc cho em...v...v...v...
(ST)





Lời xin lỗi



Tôi được ba mẹ cưng chiêu từ nhỏ, do vậy khi là sinh viên, bắt đầu cuộc đời ở ký túc xá đối với tôi thật không dễ chút nào.


Phòng tôi có đến tám người đến từ khắp mọi nơi nên việc sinh hoạt, ăn ở mỗi người mỗi khác nhau. Để thích nghi, tôi phải học ngủ đúng giờ để không làm phiền người khác, bỏ thói quen đánh máy vào ban đêm, ăn uống phải dẹp sạch ngay, quần áo không được để lâu… Nhưng dù cố gắng chú ý hết sức, những va chạm, xích mích nho nhỏ với những người trong phòng thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Nhỏ trưởng phòng vẫn hay nhắc nhở tôi, khi thì:


- Đừng để sách vở trên bàn nữa, nó là bàn của cả phòng chứ không phải bàn cá nhân.


Khi khác thì:


-Treo dù chỗ khác đi, trông bề bộn quá.


Vì nhỏ hay nhắc nên tôi đâm cáu cho rằng nhỏ chỉ giỏi xoi mói người khác và tôi luôn nghiêm mặt đáp lại:
- Tôi biết rồi, lần sau tôi không làm như thế nữa.


Thế là tôi và nhỏ ghét nhau.
Một ngày kia, tôi vừa bước vào phòng, trưởng phòng lôi bát và đĩa lúc sáng tôi ăn vứt vào sọt rác ngay trước mặt nhiều người:
- Lần sau đừng lấy đồ dùng của tôi nữa, ăn không rửa…
Tôi phân bua:
- Vì Nguyệt làm bồn rửa bị nghẹt mà tôi lại đến giờ học, nên…
- Vậy sao lại để dưới sào đồ phơi quần áo? Dơ bẩn!


Nhỏ gắt, tôi chỉ biết im lặng. Thế là mặc đêm mưa gió, tôi dầm mưa đi tìm khắp nơi mua đồ trả lại cho nhỏ. Vừa đi tôi vừa nghĩ cách xin lỗi nhưng càng suy nghĩ càng bế tắc. Chợt nhớ đến lời mẹ: “Khi con làm gì sai, con hãy nói xin lỗi và đừng bao giờ phạm lỗi nữa, đó là điều người khác cần”. Tôi không thích phải nói lời xin lỗi, đặc biệt là với nhỏ…


Đến cửa phòng, hít một hơi thật sâu tôi bước vào:
- Tôi thật sự xin lỗi, tôi vô ý quá, tôi mua đền nè, đừng giận tôi nữa nhé!
Nhỏ chưa hết ngạc nhiên, tôi nói tiếp:
- Lần sau tôi không làm thế nữa đâu, tôi hứa đấy.
Nhỏ ngượng ngùng:
- Không sao đâu, mình cư xử hơi quá, mình cũng xin lỗi nhé.


Cả hai cùng cười xòa. Tôi không cảm thấy ghét nhỏ nữa và hình như…nhỏ cũng vậy. Cảm ơn lời xin lỗi.


Lời xin lỗi tưởng dễ nói hóa ra thật khó nói, nhưng khi đã nói được, chuyện tưởng khó khăn rắc rối hóa ra thật dễ giải quyết. Bạn không tin ư? Hãy học cách xin lỗi khi bạn làm sai, bạn sẽ nhận thấy sự khác biệt trong cách cư xử khi bạn cố chấp không xin lỗi và khi bạn xin lỗi.
(Theo Mực Tím)



Không thể quay lại



Cô cảm thấy thật xấu hổ khi nhận ra mình đã sai. Giờ thì chẳng còn cơ hội nào cho cô để giải thích hay xin lỗi người đàn ông đó.


Một người phụ nữ trẻ đang ngồi đợi đến giờ bay trong phòng chờ ở một phi trường lớn. Vì cô biết mình sẽ phải đợi trong nhiều giờ nên quyết định mua một quyển sách để đọc cho qua thời gian. Cô cũng đã mua thêm một gói bánh quy. Cô ngồi lặng yên đọc sách trên một chiếc ghế bành trong phòng VIP của phi trường.


Kế bên chỗ chiếc ghế bành cô ngồi có một gói bánh quy và ngồi cạnh đó là một người đàn ông đang mở quyển tạp chí ra và bắt đầu đọc. Khi cô lấy một cái bánh, người đàn ông cũng lấy một cái. Cô tức tối lắm nhưng chẳng nói gì. Cô chỉ nghĩ “Hắn mới trơ tráo làm sao. Phải như mọi khi dám mình thụi cho hắn một quả lắm!”.


Mỗi khi cô ăn một miếng chiếc bánh, người đàn ông cũng ăn một cái. Cô tức điên lên nhưng vẫn không muốn gây chuyện cãi nhau. Khi chỉ còn lại một chiếc bánh, cô nghĩ “ Để xem xem tên trơ tráo này sẽ làm gì đây?” Và rồi người đàn ông cầm lên chiếc bánh quy cuối cùng, bẻ ra làm đôi và đưa cho cô một nửa. Ồ, như vậy là quá đáng lắm rồi. Lúc này cô đã vô cùng giận dữ.


Trong cơn điên tiết, cô vớ lấy quyển sách cùng đồ đạc rồi lao ra khỏi phòng chờ. Khi cô ngồi xuống ghế trên máy bay, cô lục tìm mắt kính trong túi xách tay và vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy gói bánh quy của mình vẫn còn nguyên.


Cô cảm thấy thật xấu hổ khi nhận ra mình đã sai. Cô đã quên mất gói bánh quy của mình vẫn còn để trong túi. Người đàn ông đó đã để cô ăn bánh cùng mà không hề tức giận hay khó chịu. Trong khi đó cô lại tỏ ra vô cùng giận dữ vì nghĩ rằng mình phải để người đàn ông đó ăn bánh của mình. Giờ thì chẳng còn cơ hội nào cho cô để giải thích hay xin lỗi người đàn ông đó.


Trong cuộc sống có 4 điều mà bạn không thể nào lấy lại được:
Một hòn đá... đã ném đi!
Một lời… đã nói ra!
Một cơ hội… đã mất đi!
Và thời gian… đã qua đi!


Hãy nhớ lấy bạn nhé!



Tình thương trong đôi mắt



Câu chuyện xảy ra cách đây nhiều năm vào một buổi tối trời giá lạnh tại miền Bắc Virginia. Bộ râu của ông lão đã đông cứng lại bởi sương giá trong khi chờ đợi để được đi nhờ qua con sông chảy xiết trước mặt. Sự chờ đợi dường như là vô tận. Cả người ông lão đã tê cứng và lạnh cóng vì những cơn gió bắc giá buốt.


Chợt ông lão nghe tiếng vó ngựa gõ từ xa vọng lại đều đặn, mỗi lúc một gần trên con đường đã đóng băng. Thoáng chút lo âu, ông đưa mắt nhìn những kỵ sĩ rạp người trên lưng ngựa đang rẽ qua khúc quanh. Ông thẫn thờ nhìn người kỵ sĩ thứ nhất lướt qua trước mắt mình. Người kỵ sĩ thứ hai lướt qua, và rồi lại thêm một người nữa. Khi đoàn kỵ sĩ lướt qua gần hết thì ông lão đã gần như là một bức tượng tuyết. Khi người cuối cùng đến gần, ông lão nhìn vào mắt anh ta và nói: "Anh có thể cho tôi đi nhờ qua con sông trước mặt được không? Dường như chẳng có một con đường nào mà một người đi bộ như tôi có thể qua được cả!"


Ghìm cương ngựa lại, người kỵ sĩ đáp: "Tất nhiên rồi. ông hãy lên đây!". Trông thấy ông lão đã gần như không thể nhấc nổi thân người gần như đông cứng của mình, anh bước xuống ngựa và giúp ông trèo lên yên. Rồi người kỵ sĩ không chỉ đưa ông qua sông, mà còn đưa đến tận nhà ông cách đó chỉ vài dặm đường.


Khi cả hai gần đến căn nhà nhỏ nhưng ấm cúng của ông lão, người kỵ sĩ tò mò hỏi: "Tôi thấy ông đã để rất nhiều kỵ sĩ khác đi qua mà không hỏi đi nhờ. Tôi thắc mắc không hiểu tại sao trong một đêm đông giá lạnh như thế này, ông lại chờ đợi đến người cuối cùng mới xin đi nhờ qua sông? Nếu tôi từ chối và để ông lại đó thì ông biết làm thế nào?"


Ông lão từ từ bước xuống ngựa, nhìn thẳng vào mắt chàng kỵ sĩ và trả lời: "Ta sống ở vùng này đã lâu, và ta nghĩ rằng ta cũng đã có thể hiểu được người khác chút nào đó". Ông lão nói tiếp: "Khi ta nhìn vào mắt những chàng kỵ sĩ khác, ta thấy họ không có chút quan tâm nào đến hoàn cảnh của ta cả. Thật vô ích khi đề nghị họ giúp đỡ. Nhưng khi nhìn vào mắt anh, ta thấy được sự tốt bụng và lòng nhân hậu hiển hiện rất rõ. Ngay lúc ấy ta biết rằng chính tâm hồn cao quý của anh mới có thể sẵn sàng giúp đỡ ta trong lúc khó khăn mà thôi."


Những lời nói chân tình của ông lão khiến người kỵ sĩ xúc động sâu sắc. "Tôi thật lòng cảm ơn vì những gì ông vừa nói", anh nói với ông lão. "Tôi mong là mình sẽ không bao giờ vì quá bận rộn với công việc đến nỗi từ chối giúp đỡ người khác trong lúc khó khăn bằng lòng nhân ái và trắc ẩn của mình."


Với những lời nói ấy, Thomas Jefferson quay ngựa đi và bắt đầu con đường đi đến Nhà Trắng của mình.


- Khuyết danhTheo The Sower's Seeds của Brian Cavanaugh


Chân giá trị và sự khiêm nhường là những viên đá nền cho lòng trắc ẩn.


- Theodore Isaac Rubin




Một hành động của lòng nhân ái



Trong suốt thời gian xảy ra nội chiến, Tổng thống Abraham Lincoln vẫn thường đến các bệnh viện để thăm hỏi và trò chuyện với những thương binh đang điều trị ở đó. Một lần, các bác sĩ dẫn Lincoln đến bên giường một người lính trẻ đang gần kề cái chết.


"Tôi có thể làm cho anh được điều gì ngay bây giờ không?" Tổng thống hỏi.


Người lính trẻ rõ ràng không nhận ra Lincoln. Anh cố thều thào: "Xin ông hãy giúp tôi viết một lá thư cho mẹ!"


Bút và giấy được mang tới, và vị Tổng thống bắt đầu nắn nót viết từng chữ mà người lính trẻ có thể đọc được bằng hơi sức yếu ớt còn lại của mình:


"Mẹ yêu quý! Con bị thương rất nặng trong khi đang thi hành nhiệm vụ. Con e rằng con không thể qua khỏi được. Nhưng mẹ ơi, mẹ đừng quá đau buồn vì con nhé. Xin hãy hôn em Mary và John giúp con. Xin ơn trên phù hộ cho bố mẹ."


Người lính đã quá yếu sức và không thể tiếp tục được nữa, nên vị Tổng thống ký tên giùm anh vào cuối bức thư và thêm vào dòng chữ: "Viết thay cho con trai bà - Abraham Lincoln."


Người lính trẻ nhìn vào bức thư, và anh thật sự ngạc nhiên khi đọc thấy tên người đã giúp anh thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình.


"Ngài chính là Tổng thống ư?" anh hỏi.


"Vâng, tôi đây!" Lincoln trả lời một cách bình thản, và lại tiếp tục hỏi rằng ông có thể làm thêm được gì cho anh.


"Xin ngài hãy nắm lấy tay tôi!" anh nói. "Điều đó sẽ giúp tôi rất nhiều khi phải đối mặt với cái chết!"
Và trong căn phòng tĩnh lặng, vị Tổng thống cao gầy nắm chặt tay anh lính trẻ trong bàn tay mình, nhẹ nhàng nói những lời an ủi, động viên cho đến khi anh ra đi trong thanh thản.


- The Best of Bits & Pieces



Bài hát từ trái tim



Có một người đàn ông tốt bụng cưới được người phụ nữ như ông hằng mơ ước. Tình yêu của họ đơm hoa kết trái và họ sinh hạ được một cô con gái rất xinh xắn, dễ thương.



Khi cô gái đã lớn, người cha vẫn thường ôm cô vào lòng và nói: "Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố". Cô con gái giận dỗi: "Kìa bố, con không còn là một đứa bé nữa". Nhưng người cha luôn cười xòa và đáp: "Đối với bố, con luôn là con gái bé bỏng của bố".


Một ngày kia, cô-con-gái-không-còn-bé-bỏng ấy quyết định rời khỏi ngôi nhà thân yêu của mình để khám phá thế giới xung quanh. Khi cô gái thật sự hiểu về bản thân mình thì cũng là lúc cô hiểu về cha mình hơn. Một trong những điểm mạnh của ông là ông luôn bày tỏ tình thương yêu với gia đình của mình. bất kể cô đang ở đâu, cha vẫn gọi cho cô và nói rằng: "Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố".


Một ngày nọ, cô gái nhận được một cú điện thoại không mong đợi: cha cô đã bị liệt sau một cơn đột quỵ. Ông không thể nói, không thể cười, không thể đi lại... và không thể nói được với cô rằng ông rất yêu cô.


Cô trở về bên cha. Khi bước vào phòng, cô thấy ông nằm đó, trông thật bé nhỏ và ốm yếu. Ông gắng gượng trò chuyện cùng cô nhưng không thể. điều duy nhất mà cô có thể làm là ngồi bên cạnh ông, vòng tay ôm lấy đôi vai bất động của cha mình. Tựa đầu lên ngực cha, cô suy ngẫm nhiều điều. Cô nhớ lại rằng mình luôn cảm thấy được cha che chở, nâng niu từ tấm bé. Cô thấy lòng quặn thắt trước nỗi đau sắp mất đi người cha yêu quý. Không còn nữa rồi những lời yêu thương vỗ về của cha.


Và bỗng nhiên, cô nghe tiếng nhịp đập trái tim người cha. Trái tim ông vẫn đập đều đều, mạnh mẽ, như muốn vượt lên tất cả những phần cơ thể đau yếu còn lại. Và trong giây phút được bình yên trên ngực cha như thế, điều kỳ diệu đã xảy ra: Cô đã nghe được những lời yêu thương mà cô muốn nghe!


Trái tim của người cha phát ra những lời mà miệng ông không còn nói được nữa: "Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố... Bố yêu con..." và cô đã được vỗ về, an ủi bởi những lời nói yêu thương vô hình ấy của cha.
- Patty Hansen




No comments: