Subscribe

RSS Feed (xml)

Powered By

Skin Design:
Free Blogger Skins

Powered by Blogger

Nov 4, 2007

A time for us (2)


XIN LỖI, ANH YÊU EM


Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi
Cuồng dại như cánh chim bay ngược chiều gió thổi
Giọt nước mắt em ngày nao rơi nóng hổi
Chỉ khiến lòng anh thêm cháy khát tự do.


Anh xin lỗi vì những điều nhận và cho
Anh chẳng bao giờ nghĩ về em trước nhất
Chỉ khi nào lo sợ em đi mất
Anh lại dịu dàng lời nói ngọt đầu môi.


Anh xin lỗi vì những khoảng cách xa xôi
Của mỗi lần ghé thăm kéo dài từ tuần sang tháng
Anh xin lỗi vì những lúc anh lơ đãng
Nhớ tới một người khi đang nắm tay em.


Anh xin lỗi vì những phút dịu êm
Được ở bên em mà anh không trân trọng
Trái tim yêu ngày xưa từng cháy bỏng
Nguội lạnh dần theo những chuyến đi xa.


Để một ngày khi năm tháng trôi qua
Anh giật mình nỗi nhớ em da diết
Đến bây giờ anh mới hiểu, anh mới hay, anh mới biết
Em chính là bờ bến của đời anh.


Chỉ còn lại những điều rất mong manh
Anh sẽ đợi, sẽ chờ tới khi em tha thứ
Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ
Thêm một lần, cháy bỏng để yêu em.

(Sưu tầm)



NHỮNG NGÀY MƯA NGÂU

Ở phương ấy có hai mùa thương nhớ
Nắng và mưa thay nhau chiếm đất trời
Còn nơi đây tới bốn mùa thay áo
Tha hồ ngắm trời đất tương giao .

Đang độ này những ngày ngâu tháng bảy
Đêm lại về rả rích tiếng mưa rơi
Từng giọt trĩu cho lòng anh thêm nặng
Kể em nghe miên man chuyện tình buồn .

Ngày xưa lắm đôi trai gái yêu nhau
Trót nguyện thề trăm năm trọn kiếp
Nhưng trớ trêu, phận - duyên không cùng gặp
Cặp đôi lìa mang lời hứa phôi pha .

Họ xa nhau nhưng mãi là một nửa
Chờ nửa kia đến mòn mỏi hao gầy
Đem thương nhớ gửi vào nước mắt
Trao cho nhau mỗi tháng bảy....mưa về.

(HQ)

VẪN ƯỚC
Biết là khổ nhưng vẫn mãi đam mê
Biết vô vọng vẫn cồn cào mong ước
Biết điều đấy muôn đời đâu có được
Nhưng vẫn mơ, mơ mãi khôn cùng.

Như đứa trẻ níu áo mẹ đòi trăng
Tôi muốn có em, tôi trở thành thằng ngốc
Cuộc đời ơi, giấc mơ và sự thực
Có lẽ nào mãi mãi cách xa nhau.

Ở lầu cao em chẳng biết được đâu
Bên góc nhỏ của căn phòng bé nhỏ
Có một người đang cồn cào thổn thức
Đếm thời gian bằng những tiếng gọi em.

Tôi tự trách tôi khờ khạo vô duyên
Mang tình yêu tặng người không cần đến
Để lòng tôi vẫn cồn cào sóng biển
Tôi mỏi mòn trong mơ ước khát khao.

Đời ta thật, tôi không hiểu tại sao
Người ta thích những gập ghềnh trắc trở
Để chuốc lấy hoang tàn đổ vỡ
Chân tay sưng, tím mặt, bươu đầu....

Điều tôi mơ dẫu chẳng có được đâu
Nhưng em ạ, suốt đời tôi vẫn ước !

(Sưu tầm)

Ừ THÔI
Anh trả em về với ngày tháng xưa
Nơi không có những ưu phiền đã làm em mỏi mệt
Nơi không có những ngày đông giá rét
Mặt trời trải nắng lối em qua..

Anh trả em về với ngày tháng cách xa
Với những ước mơ chỉ riêng mình em biết
Với bình yên trong nụ cười nguyên vẹn
Nơi không có những nỗi buồn của anh
.......
Anh trở về với phố sắp bình minh
Nằm nghe mưa kể chuyện tình tan vỡ
Nghe gió về thì thầm bên giấc ngủ
Chuyện gã si tình còn cất giữ những giấc mơ

Anh trở về ngang qua lối mùa thu
Nghe lá rơi ngẩn ngơ trong tim vắng
Cổ tích về đâu,bỏ mặc chiều im lặng
Bỏ lại dòng sông trôi xao xác bên đời...

(Sưu tầm)

NƯỚC MẮT CỦA ANH
Ai bảo anh đang khóc?
Bụi vào làm mắt cay
Đừng nói lời chia tay
Khi ta vừa gặp mặt



Sóng biển nghiêng bờ cát
Con thuyền em chênh vênh
Nhưng tình chẳng chông chênh
Để dễ dàng đổ vỡ


Đừng nói điều dang dở
Lúc trăng chửa kịp tròn
Đừng để vành môi run
Như nói lời vĩnh biệt!
(ST)



MỘT NGÀY NÀO EM ĐẾN

Em vừa ước, rồi lại không ước nữa
Ôi vì đâu, nỗi sợ cứ ập òa?
Trong thơ em thấp thoáng nỗi xót xa
Anh muốn biết ai làm em buồn thế.

Trên đường đời bước chân em nhè nhẹ

Mảnh thủy tinh lỡ xước có hề chi
Ngoài khơi xa tiếng sóng vẫn thầm thì
Đời vẫn đẹp mênh mang tình của bến.

Một ngày nào, anh xin mời em đến

Ngôi nhà anh trên đỉnh sóng thời gian
Mình sẽ bên nhau cho băng tuyết dần tan
Và nồng ấm đắm say cùng trời biển.
(ST)





HẠNH PHÚC

Anh hạnh phúc mỗi sáng mai thức dậy
Được ngắm em thánh thiện, trắng ngần
Được mân mê từng sợi tóc ngón chân
Hôn đôi mắt sau làn mi đang khép

Em với anh hơn ngàn lần xinh đẹp
Tình yêu em – báu vật của đời anh
Tâm hồn em là dòng suối trong lành
Anh ngụp lặn cho hồn anh trẻ lại

Em bên anh là nồng nàn êm ái
Là dịu dàng da diết một vòng tay
Em của anh! Yêu dấu nhường này
Anh muốn giữ cho riêng mình mãi mãi!


(st)



Ngậm ngùi

Nắng chia nửa bãi chiều rồi…
Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu.
Sợi buồn con nhện giăng mau;
Em ơi! hãy ngủ… anh hầu quạt đây.
Lòng anh mở với quạt này;
Trăm con chim mộng về bay đầu giường.
Ngủ đi em, mộng bình thường!
Ru em sẵn tiếng thuỳ dương mấy bờ…
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ…
- Hồn em đã chín mấy mùa thương đau?
Tay anh em hãy tựa đầu,
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi…





Xin cảm ơn em
Mai Hữu Phước

Bởi em ngày đó không yêu,

Nên tôi mới đứng trong chiều ngẩn ngơ
Đem lòng kết lại thành thơ
Để thương, để nhớ, để mơ một người.

Mắt đêm rụng giọt sao trời
Như là lệ ứa hồn tôi với tình.
Em tươi tắn nụ cười xinh,
Tôi buồn riêng với bóng hình lẻ loi.

Một ngày se sắt tim côi,
Em về xứ lạ bên người không quen.
Bao nhiêu hy vọng chưa nhen
Đã thành mây khói bay trên trời chiều.

Cảm ơn em đã không yêu,
Để thơ tôi với bao điều bâng khuâng.






Diêu bông cho em
Nguyễn Thị Thu Thủy

Anh đi mang ấm cho người

Mà tim ta buốt bằng mười mùa đông

Bao giờ lúa mới trổ bông
Ta về tìm lại cánh đồng tình yêu

Cánh cò nhuộm trắng trời chiều
Anh còn đọc lại câu Kiều hôm xưa

Má hồng đi sớm về trưa
Mải thương cho kiếp chăn mưa màn trời

Giật mình một chiếc lá rơi
Ta về hong lại nửa đời rêu phong

Thôi người tình thắm duyên nồng
Ta về hái lá diêu bông tặng mình…



Bao giờ nói hết...
Hoàng Cầm

Dẫu anh biết diêu bông không thực

Sao diêu bông cứ thức hồn em
Cứ sao băng mãi đường đêm
Cứ trăng lên đậu cành mềm xuân quê
Cứ lơi áo cởi trưa hè
ngực trần vỗ yếm gọi về tuổi hoa
Cứ hương thiên lý đường xa
Cứ lưng chừng đợi ngọc ngà hồ ly
Cứ môi hôn yên chi chụm cánh
dẫn anh về chuốt mảnh chiếu gon
Hương nhu xoải tóc lưng tròn
cái đêm hôm ấy mắt mòn men tê

Diêu bông gọi mãi không về
Cứ ngồi canh một giấc mê mặn nồng
Lá - em tuyệt sắc thành không
Tòa sen tỏa rọi bềnh bông kiếp người
Gọi đôi dế hát đôi hồi
Nhớ con bướm trắng dập vùi mà thương
Chuyện đời ư? - Vạn nẻo đường
Cứ lang thang mãi biết phương nào về
Ùn ùn phố phố xe xe
Cứ trông lốc bụi cứ nghe thét gào
Chợt nhìn hẻm hẹp xi xao
Ai vui đã cất cánh vào hư vô
Ai buồn mà hát líu lo
Chớm say ai tỉnh đúng giờ hóa thân

Diêu bông biệt chẳng cần em tiễn
Cứ chập chờn ẩn hiện tháng năm
Sao - em trằn trọc nỗi nằm
Một pho cẩm thạch ôm chằm trắng đêm
Xuân Hương gọi tên em mờ tỏ
Càng long đong phận nhỏ vành khuyên
Tầm cao thánh giá thánh hiền
Em dang tay đứng lâu bền đợi anh

Khổng phu tử muốn thành em bé
Thả diều bay Kinh Lễ Kinh Thư
Hoãn vần thơ nhé Nguyễn Du!
Nghe hồn rêu đá vọng phu ngút rừng

Diêu bông dẫu tận cùng chuyện kể
Cũng không bằng con trẻ nghêu ngao
Rằng... xưa... ai biết vì sao
Lá gì lại gọi thế nào...Diêu bông...!

No comments: